Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

SỰ YẾU TIN CỦA CÁC MÔN ĐỆ




Thứ Bảy  31-1-2015
TIN MỪNG Mc 4, 35-40 (Hl 35-41)


Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”


Suy niệm   
Bài tin mừng mô tả cho chúng ta nỗi sợ hãi của các môn đệ khi đối diện với sóng gió bão táp. Các ông sợ hãi mặc dù có Chúa Giêsu đang ở với các ông. Các ông sợ vì thiếu niềm tin vào Chúa Giêsu. Các ông đã chứng kiến bao phép lạ Chúa Giêsu đã làm nhưng lại thiếu niềm tin vào quyền năng của Ngài. Vì thế, sau khi dẹp yên sóng biển, Ngài đã quở trách các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?”


Ngày nay, trong cuộc sống, chúng ta những Kitô hữu cũng không tránh khỏi những sóng gió bão táp tấn kích, đó là những nghèo khổ, những bệnh tật, những nỗi đe dọa từ những thế lực ác, nhưng đôi khi chúng ta không dám phó thác hoàn toàn cuộc đời của chúng ta cho Chúa. Vì chúng ta vẫn còn nghi ngờ vào quyền năng của Ngài, nên thường lo sợ. Khi làm việc gì chúng ta thường không biết cầu nguyện xin ơn phù giúp của Chúa. Chúng ta chưa dám mạo hiểm vì Chúa. Có lẽ chúng ta như những môn đệ trên thuyền trong Tin Mừng, biết Chúa có quyền năng nhưng khi gặp khó khăn thử thách thì lại nghi ngờ quyền năng Chúa.


Lạy Chúa Giêsu, quả thật chúng con tuy là Kitô hữu, nhưng lắm khi chúng con sống như chưa thuộc về Chúa, bởi vậy khi gặp thử thách sóng gió của cuộc đời, chúng con vẫn hoang mang lo sợ. Xin Chúa củng cố đức tin cho chúng con, để chúng con yên tâm sống và làm chứng nhân cho Chúa. Amen

Thứ Sáu, 30 tháng 1, 2015

SỰ CẦN THIẾT CỦA LÒNG KIÊN NHẪN




Thứ Sáu 30-1-2015
Tin Mừng Mc 4, 26-34


Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: “Nước Thiên Chúa giống như người kia đã gieo hạt xuống đất: người đó ngủ hay thức, đêm hay ngày, hạt giống cứ đâm mầm và mọc lên thế nào người đó cũng không hay biết nữa. Đất tự nó làm cây lúa mọc lên: trước hết thành cây, rồi đâm bông, rồi kết hạt. Và khi lúa chín, người ấy liền gặt vì đã đến mùa”.
Người còn phán: “Chúng ta sẽ lấy gì mà hình dung nước Thiên Chúa? hay dùng dụ ngôn nào mà so sánh nước đó được? Nước đó giống như hạt cải, khi gieo xuống đất thì nhỏ bé nhất trong tất cả các hạt trên mặt đất. Nhưng khi gieo rồi, nó mọc lên thành cây rau lớn nhất, và đâm những cành to, đến nỗi chim trời có thể tới núp bóng được”. Người dùng nhiều dụ ngôn như thế mà rao giảng lời Chúa cho họ, tuỳ sức họ có thể hiểu được, và Người chỉ nói với họ bằng dụ ngôn, nhưng khi ở riêng với các môn đệ, Người giải thích tất cả cho các ông.


Suy niệm
Câu nói của Maia-kovski (Mai-a-kốp-xki): “Trên đường đời, hành lý con người cần mang theo là lòng kiên nhẫn và tính chịu đựng.” Đối với người Ki-tô hữu, đúng hơn là lòng kiên nhẫn và niềm hy vọng, bởi vì tin tưởng vào Thiên Chúa quyền năng và cũng là Cha nhân lành, Ngài sẽ làm mọi sự có kết quả, qua thời gian.


Ngày nay, trong cuộc sống. Có những bậc cha mẹ nổi nóng khi thấy con cái không tiến bộ ngay về học vấn hoặc tính nết. Trong sinh hoạt tôn giáo, có những hội viên các tổ chức tông đồ buồn lòng khi nhìn các nỗ lực truyền giáo chưa đạt kết quả. Và cũng có bao tâm hồn thiện chí dao động sau vài năm tháng tập luyện nhân đức, sống Lời Chúa, mà sao ‘vũ như cẫn’. Đức Giê-su nhắc nhở chúng ta cần kiên nhẫn tựa như người nông dân, sau khi gieo giống và chăm sóc, kiên nhẫn chờ mùa gặt, bởi vì ông không thể đốt giai đoạn.


Vậy điều cần thiết, là chúng ta hãy tin tưởng và cầu nguyện với Chúa, để Ngài chúc lành cho công việc và ước vọng của chúng ta được gặt hái kết quả tốt đẹp. Chúng ta hãy nhớ mọi việc làm đó là để tôn vinh Chúa.


Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn tin tưởng vào ơn Chúa, để chúng con kiên nhẫn làm việc tông đồ mà không nản chí khi gặp thất bại. Àmen

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

ĐÈN PHẢI ĐƯỢC TREO TRÊN GIÁ ĐỂ ÁNH SANG ĐƯỢC TỎA SÁNG






Năm 29-1-2015

Tin Mừng Thứ Mc 4, 21-25

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng rằng: “Có ai đem đèn sáng đặt trong thùng hay dưới gầm giường chăng? Chẳng phải là để đặt trên giá đèn sao? Vì chẳng có gì giấu kín mà chẳng tố lộ ra và chẳng có gì kín đáo mà không bị đưa ra ánh sáng. Ai có tai để nghe, thì hãy nghe”. Và Người bảo họ rằng: “Hãy coi chừng điều các ngươi nghe thấy. Các ngươi đong bằng đấu nào, thì người ta sẽ đong lại cho các ngươi bằng đấu ấy, và người ta còn thêm nữa. Vì ai có, sẽ được cho thêm; và ai không có, cả cái đang có cũng bị lấy mất”.

Suy niệm

SỰ YẾU TIN CỦA CÁC MÔN ĐỆ




Thứ Bảy  31-1-2015
TIN MỪNG Mc 4, 35-40 (Hl 35-41)


Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ”. Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: “Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?” Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: “Hãy im đi, hãy lặng đi”. Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?” Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: “Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?”


Suy niệm   
Bài tin mừng mô tả cho chúng ta nỗi sợ hãi của các môn đệ khi đối diện với sóng gió bão táp. Các ông sợ hãi mặc dù có Chúa Giêsu đang ở với các ông. Các ông sợ vì thiếu niềm tin vào Chúa Giêsu. Các ông đã chứng kiến bao phép lạ Chúa Giêsu đã làm nhưng lại thiếu niềm tin vào quyền năng của Ngài. Vì thế, sau khi dẹp yên sóng biển, Ngài đã quở trách các ông: “Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?”


Ngày nay, trong cuộc sống, chúng ta những Kitô hữu cũng không tránh khỏi những sóng gió bão táp tấn kích, đó là những nghèo khổ, những bệnh tật, những nỗi đe dọa từ những thế lực ác, nhưng đôi khi chúng ta không dám phó thác hoàn toàn cuộc đời của chúng ta cho Chúa. Vì chúng ta vẫn còn nghi ngờ vào quyền năng của Ngài, nên thường lo sợ. Khi làm việc gì chúng ta thường không biết cầu nguyện xin ơn phù giúp của Chúa. Chúng ta chưa dám mạo hiểm vì Chúa. Có lẽ chúng ta như những môn đệ trên thuyền trong Tin Mừng, biết Chúa có quyền năng nhưng khi gặp khó khăn thử thách thì lại nghi ngờ quyền năng Chúa.


Lạy Chúa Giêsu, quả thật chúng con tuy là Kitô hữu, nhưng lắm khi chúng con sống như chưa thuộc về Chúa, bởi vậy khi gặp thử thách sóng gió của cuộc đời, chúng con vẫn hoang mang lo sợ. Xin Chúa củng cố đức tin cho chúng con, để chúng con yên tâm sống và làm chứng nhân cho Chúa. Amen

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

HẠT GIỐNG TỐT






Th Tư 28-1-201

Tin Mừng Mc 4, 1-20

Khi ấy, Chúa Giêsu bắt đầu giảng dạy ở bờ biển và có đám đông dân chúng tụ lại gần Người, nên Người xuống ngồi trong một chiếc thuyền trên mặt biển, tất cả đám đông thì ở trên đất theo dọc bờ biển. Người dùng dụ ngôn mà dạy họ nhiều điều, và khi giảng, Người nói với họ rằng: “Các ngươi hãy nghe! Này người gieo hạt đi gieo hạt giống. Khi gieo, một phần hạt rơi xuống vệ đường và chim trời đến ăn hết. Phần khác rơi trên đất sỏi, nơi không có nhiều đất. Hạt giống đã mọc lên ngay, vì lớp đất không sâu. Nhưng khi mặt trời mọc lên, hạt giống bị nắng đốt và vì không rễ, nên bị chết khô. Một phần khác rơi vào bụi gai, và gai mọc lên làm hạt giống chết và không sinh hoa trái được. Phần hạt khác rơi vào đất tốt, mọc lên, nẩy nở và sinh quả, hạt thì sinh được ba mươi, hạt được sáu mươi, hạt được một trăm”. Và Người phán rằng: “Ai có tai để nghe thì hãy nghe”.

Khi Người còn lại một mình, thì mười hai ông là những kẻ luôn ở với Người, hỏi Người về ý nghĩa dụ ngôn, Người liền bảo các ông: “Các con được ơn biết mầu nhiệm về nước Thiên Chúa, còn những kẻ khác ở ngoài thì mọi sự được giảng dạy bằng dụ ngôn, vì chúng nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu, kẻo chúng trở lại mà được tha tội”.

Người nói với các ông: “Các con không hiểu dụ ngôn đó sao? Vậy thì hiểu sao được tất cả những dụ ngôn khác? Người gieo hạt là gieo lời Chúa. Vệ đường mà lời Chúa được gieo vào, là những kẻ vừa nghe xong, thì Satan đến và cất lấy lời Chúa gieo trong tâm hồn họ. Và cũng thế, những hạt giống rơi trên đất sỏi là những kẻ khi nghe lời Chúa thì đón nhận vui vẻ, nhưng chúng không đâm rễ bên trong và là những người hay thay đổi: sau đó gặp phải cơ cực hay bắt bớ vì lời Chúa, thì họ sa ngã liền. Lại có những hạt giống rơi trong bụi gai. Đây là những kẻ nghe lời Chúa, nhưng những lo lắng trần tục, sự quyến rũ của giàu sang và những đam mê khác xâm chiếm họ, bóp nghẹt lời Chúa, khiến không thể sinh hoa trái được. Còn những hạt giống gieo trong đất tốt: đó là những người nghe lời Chúa, biết giữ lấy và làm sinh lợi, hạt ba mươi, hạt sáu mươi, và hạt một trăm”.

Suy niệm



Bài Tin Mừng nói về việc Chúa Giêsu giảng dạy cho dân chúng về việc có nhiều hạng người đón nhận lời Chúa theo nhiều cách khác nhau qua dụ ngôn người gieo giống.

Thiên Chúa quảng đại gieo Lời của Ngài trên mọi mảnh đất tâm hồn, mặt khác Lời của Ngài sinh hoa kết quả tuỳ theo thái độ sẵn sàng đón nhận của người nghe. Câu nói “Ai có tai nghe thì nghe” cho thấy không phải mọi hạt giống Lời Chúa đều được đón nhận và sinh kết quả. Cũng không có ý nói ai muốn hiểu sao thì hiểu. “Ai có tai nghe thì nghe”: Chúa Giê-su cho thấy người ta hoàn toàn tự do trong sự lựa chọn thái độ đón nhận Lời Chúa cho mình. Lời Chúa vẫn được gieo bằng nhiều cách và luôn mời gọi đón nhận… phần còn lại là thái độ đón nhận của mỗi người chúng ta, để cho tâm hồn mình là mảnh đất màu mỡ hay mảnh đất khô cằn.

Nhìn lại cuộc đời của mình, có lẽ chúng ta phải thành thật nhận rằng từ trước tới nay chúng ta chưa đón nhận và sống Lời Chúa được bao nhiêu, bởi vì chúng ta vẫn để cho tâm hồn xao xuyến lo lắng, những đam mê sự đời, tham vọng địa vị và của cải làm chết ngạt Lời Chúa. Ðấy là chưa kể những biến cố xảy đến trong cuộc sống bản thân, gia đình, xã hội, đều là những tiếng Chúa nhắc nhở, mời gọi chúng ta, nhưng chúng ta vẫn chưa thoát khỏi những đam mê, ích kỷ trong đời sống. Lời Chúa vẫn chưa bén rễ sâu trong tâm hồn chúng ta.


Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho tâm hồn chúng con trở nên mảnh đất phì nhiêu, để nơi đó lời Chúa được nẩy mầm và sinh hoa trái tốt lành. Amen

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

AI LÀ MẸ TÔI, LÀ ANH EM CỦA TÔI






Th Ba 27-1-2015

Tin Mừng Mc 3, 31-35

Khi ấy, mẹ Chúa Giêsu và anh em Người đến và đứng ở ngoài, sai người vào mời Chúa ra. Bấy giờ có đám đông ngồi chung quanh Người và họ trình Người rằng: “Kìa mẹ và anh em Thầy ở ngoài kia đang tìm Thầy”. Người trả lời rằng: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?” Rồi đưa mắt nhìn những người ngồi vòng quanh, Người nói: “Đây là mẹ Ta và anh em Ta. Vì ai làm theo ý Thiên Chúa, thì người ấy là anh chị em và là mẹ Ta”.

Suy niệm

Ai tuân giữ và làm theo ý Chúa là người thân cận với Chúa.

Bài tin mừng cho chúng ta thấy rõ điều đó khi Chúa Giêsu nói: “Ai là mẹ Ta? Ai là anh em Ta?” và Người trả lời: “Ðây là mẹ Ta và anh em Ta. Vì ai làm theo ý Thiên Chúa, thì người ấy là anh chị em và là mẹ Ta“. Khi nói câu này, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta phải luôn biết tìm và thực thi ý Chúa, đồng thời cũng muốn đề cao Mẹ Maria, gương mẫu của người đã luôn biết vâng lời Chúa trong mọi hoàn cảnh.

 Là Kitô hữu, chúng ta hãnh diện mình là người thuộc về Chúa Kitô. Nhưng sẽ là hữu danh vô thực nếu ta tự hào với tên gọi như thế còn thờ phượng Chúa thì chỉ “bằng môi miệng” còn tấm lòng xa Chúa (x. Mt 15,8). Tệ hơn nữa, có khi chúng ta còn hổ thẹn vì mang danh là con cái Chúa, là Kitô hữu nữa. Để xứng danh là người thuộc về Chúa Kitô, chúng ta hãy chuyên cần lắng nghe và thực thi giáo huấn của Ngài.

Lạy Chúa Giêsu, chúng con là những người nói thì hay mà làm thì dở, lúc nào cũng nói yêu mến Chúa, và luôn tự xưng mình là người có đạo. Nhưng thử hỏi chúng con làm được gì để chứng minh điều đó. Xin Chúa cho chúng con muốn chứng minh thì hãy nhớ lời Chúa nói “ Ai làm theo ý Thiên Chúa, người ấy là anh chị em và là Mẹ Ta “ Nghĩa là thuộc về Chúa. Amen


Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

CHÚA GIÊSU SAI CÁC MÔN ĐỆ RA ĐI RAO GIẢNG TIN MỪNG




Thứ Hai 26-1-2015
Tin Mừng Lc 10, 1-9 {hoặc Lc 1-12. 17-20}.
Khi ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông rằng: "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: 'Bình an cho nhà này'. Nếu ở đấy có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ.
"Khi vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: 'Nước Thiên Chúa đã đến gần các ngươi'.
Bảy mươi hai ông trở về rất vui mừng và nói rằng: "Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng phục chúng con". Người bảo: "Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng chớp. Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. Dù vậy, các con chớ vui mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã được ghi trên trời".

Suy niệm
 Khi sai các môn đệ ra đi rao giảng Tin Mừng, Chúa muốn các ông phải là những sứ giả bình an. Lời đầu tiên Chúa truyền cho các ông phải nói là lời chúc bình an. Lời chúc bình an được gửi đến một cách vô điều kiện, không phải là kết quả của những cuộc thương thuyết lâu dài; cũng không tuỳ thuộc ở hoàn cảnh bên ngoài: người môn đệ vẫn nói lời bình an dù trong tư thế của “con chiên ở giữa bầy sói”. Dù lời chúc bình an có được đón nhận hay không, trước hết sự bình an ấy vẫn “quay về với người môn đệ” và tồn tại nơi họ, và như thế biến họ thành những nhân tố xây dựng một “môi trường hoà bình”. Tuyên ngôn Tám Mối Phúc Thật gọi đó là đặc điểm nhận biết người môn đệ đích thực của Chúa Ki-tô: “Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con cái Thiên Chúa” (Mt 5,
 Bảy mươi hai môn đệ còn là hình bóng của mọi tín hữu được kêu mời tham gia vào công việc tông đồ của hàng giáo phẩm. Giáo hội được xây dựng trên nền tảng các Tông đồ thì đồng thời cũng dựa trên sức mạnh của từng viên gạch nối kết, đó đây xuất hiện những Giáo hội địa phương giữa vùng đất “ngoại” do những người đàn ông, đàn bà giáo dân gầy dựng. Giáo hội Cao Ly chẳng hạn đã được khai lập đầu tiên không phải do các linh mục thừa sai mà do chính người giáo dân bản xứ, như ngày xưa, tiếng gọi của một người Macêđonia: “Hãy vượt biển, đến cùng chúng tôi” (Cv 16, 9) đã hấp dẫn Phaolô và là nguyên do của giáo đoàn.

Trong dịp sai phái các môn đệ, Chúa Giêsu ngước mắt nhìn lên cánh đồng Sichar óng ánh lúa vàng, Ngài liên tưởng đến đồng lúa thiêng liêng các linh hồn và nói: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít, các con hãy xin chủ ruộng sai thợ gặt đến”.

Lạy Chúa Giêsu, xin hãy ban cho chúng con tinh thần hăng hái trong việc hoạt động tông đồ, để nhờ ơn Chúa mà chúng con có thể giúp cho những người chưa biết Chúa, được nhận ra Chúa nơi Giáo hội.




CHÚA GIÊSU KÊU GỌI BỐN MÔN ĐỆ ĐẦU TIÊN



Chủ Nhật 25-1-2015
Tin mừng  Mc 1,14-20

14 Sau khi ông Gio-an bị nộp, Đức Giê-su đến miền Ga-li-lê rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa. 15 Người nói: “Thời kỳ đã mãn, và Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần. Anh em hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.”
16 Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy ông Si-môn với người anh là ông An-rê, đang quăng lưới xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá. 17 Người bảo các ông: “Các anh hãy đi theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh trở thành những kẻ lưới người như lưới cá.” 18 Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà theo Người.
19 Đi xa hơn một chút, Người thấy ông Gia-cô-bê, con ông Dê-bê-đê, và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang vá lưới ở trong thuyền. 20 Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Dê-bê-đê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người.


Suy niệm
Tin Mừng hôm nay dạy chúng ta tiếp tục suy tư về mầu nhiệm ơn gọi.
Trong ơn gọi của các môn đệ đầu tiên của Chúa Giêsu, chúng ta thấy gì? Chúng ta thấy Chúa Giêsu đã đi bước trước. Ngài đi qua, nhìn thấy và kêu gọi. Marcô nói: “Ngài đi lên núi và gọi những kẻ người muốn lại gần…” (3,13). Ngài chọn những ai Ngài muốn và không hẳn là những người xứng đáng nhất, vì không ai có thể tự cho là xứng đáng cả. Sau này, Ngài sẽ nhắc lại cho họ: “Không phải chúng con đã chọn Thầy, nhưng là Thầy đã chọn chúng con” (Gio. 15,16). Người kêu gọi họ tại chính nơi họ ở, chỗ họ làm việc: Bốn vị đầu tiên trong khoang thuyền, ngoài bãi biển, một vị khác ngay nơi bàn đổi bạc (2,14), và một vị khác đang đứng suy tư dưới bóng cây vả (Ga. 1,50)… Mỗi ơn gọi là một cử chỉ tình thương, Ngài đến với ta, đi tìm và tuyển chọn ta.


Họ ra đi theo tiếng gọi của Chúa, nhưng đối lại, Chúa hứa ban cho họ những gì?  Ngài không hứa ban cho họ một cuộc sống dễ dãi đầy tiện nghi vì chính Ngài cũng “Không có một hòn đá gối đầu!” Ngài không hứa ban chức tước, đường hoạn lộ tiến thân. Ngài không hứa ban cho một cuộc sống nhàn hạ, vì “ai đã ra tay cầm cày, thì không được ngó lui.” Vậy, Ngài hứa gì? Thưa: Một đời sống dấn thân phục vụ các linh hồn, một đời sống vất vả hy sinh để đi “chài lưới người”, bắt từng cá nhân, từng tập thể.


Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã sai các tông đồ ra đi để trở thành những kẻ lưới người, là chinh phục các linh hồn chưa biết Chúa. Xin Chúa cũng sai chúng con cách này hay cách khác biết đem lời Chúa đến với mọi người, hầu giúp họ nhận ra ơn cứu độ của Chúa. Amen

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

NGƯỜI THÂN CỦA CHÚA GIÊSU CHO LÀ NGƯỜI BỊ MẤT TRÍ




Thứ Bảy  24-1-2015
Tin Mừng Mc 3, 20-21


Khi ấy Chúa Giêsu cùng các môn đệ trở về nhà, và dân chúng đông đảo lại đổ xô tới, đến nỗi Người không dùng bữa được. Những thân nhân của Người hay tin đó, liền đi này; tuy vậy, các ngài vẫn vui vẻ phục vụ.bắt Người, vì họ nói: “Người đã mất trí”.


Suy niệm
Lòng yêu thương của Chúa Giêsu dành cho con người: “Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.” Những việc này xảy ra là vì Chúa Giêsu và các môn đệ quá thương dân chúng. Nếu Chúa Giêsu không muốn những điều này xảy ra, Ngài chỉ cần đình chỉ việc chữa lành hay lánh đi một nơi hẻo lánh, là giải quyết được vấn đề. Chỉ có tình yêu cho dân chúng mới thúc đẩy Chúa Giêsu và các môn đệ lâm vào hoàn cảnh này.


Lý do để thân nhân Chúa “đi bắt Chúa” xem ra buồn cười và không chính đáng: “vì đám đông kéo đến” để nghe Người! Chẳng ai nghe một người mất trí, có chăng là để xem qua vài phút. Có lẽ họ sợ hãi khi nhận ra dân chúng theo Người ngày càng đông như lời giới lãnh đạo Do Thái từng “nhắc nhở” họ. Cho Ngài mất trí chỉ là cái cớ họ tạo ra để có thể đi bắt Ngài.


Như vậy là quá rõ, đối với Chúa Giêsu thì việc rao giảng Tin Mừng  cần ưu tiên thi hành, cho dù quên cả việc ăn uống. Thảo nào những người thân trong nhà đã phải ngao ngán thốt lên: “Người mất trí rồi”. Tuy nhiên qua đó các tông đồ bỗng hiểu ra: theo Chúa không phải để vinh thân mà để hiến thân; không phải để ăn trên ngồi trốc mà để phục vụ đến nỗi chấp nhận hao mòn thân mình một cách nào đó, miễn là sứ vụ rao giảng Tin Mừng được hoàn tất. Gian khó đối với sứ vụ rao giảng Tin Mừng chỉ dành cho những người chấp nhận hy sinh quên mình.


Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con ý thức, một khi bước theo Chúa thì phải chấp nhận mọi gian lao thử thách, thậm chí bị người ta khinh ghét, miễn sao cho chúng con biết làm vinh danh Chúa. Amen

Thứ Năm, 22 tháng 1, 2015

CHÚA GIÊSU KÊU GỌI 12 MÔN ĐỆ




Thứ Năm    22-1-2015
Tin Mừng Mc 3, 7-12


Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ lui về bờ biển, đám đông từ Galilêa theo Người, và từ Giuđêa, Giêrusalem, Iđumê, bên kia sông Giođan, miền Tyrô và Siđon, nhiều kẻ đến cùng Người, khi nghe biết tất cả những việc Người đã làm. Vì đông dân chúng, nên Người bảo các môn đệ liệu cho Người một chiếc thuyền, kẻo họ chen lấn Người. Vì chưng, Người đã chữa lành nhiều bệnh nhân, nên bất cứ ai mắc bệnh tật gì đều đến gần để động đến Người. Và những thần ô uế vừa thấy Người, liền sụp lạy và kêu lên rằng: “Ngài là Con Thiên Chúa”, nhưng Người nghiêm cấm chúng không được tiết lộ gì về Người.


Suy niệm   
Nhiều danh thủ, siêu sao thế giới hết sức bất ngờ vì độ “cuồng” mà người hâm mộ Việt Nam dành cho họ khi họ đến thăm đất nước này. Từng đoàn người đông đảo chờ đợi tại sân bay tới tận nửa đêm để đón thần tượng của mình; có người còn khóc ròng vì không thể xin được chữ ký của họ. Tin Mừng hôm nay thuật lại việc đám đông lũ lượt tìm đến Chúa Giê-su. Ngài không cho họ chữ ký kỷ niệm; trái lại, Ngài chữa lành họ không chỉ tật bệnh phần xác mà còn phục hồi cho họ điều cao quý nhất đó là phẩm giá của người con cái Chúa.


Theo Chúa mà chỉ để tìm kiếm những lợi lộc vật chất sẽ dẫn đến những lệch lạc trong mối tương quan với Thiên Chúa, khiến niềm tin đích thực bị xói mòn và biến thành một thứ thờ ngẫu tượng như ngày xưa dân Ít-ra-en từ bỏ Thiên Chúa và đặt ra một thứ ngẫu tượng để thờ lạy.


Tông Đồ có nghĩa là người được Đức Giêsu sai đi, mặc lấy quyền năng của Ngài. Các Tông đồ có trách nhiệm củng cố giáo hội, nhân danh Đức Giêsu Kitô. Ngài chọn Mười Hai vị để họ ở với Ngài, để họ rao giảng tin mừng như Ngài và để họ xua trừ ma quỷ. Con số mười hai tượng trưng cho mười hai chi tộc Israel. Chính họ sẽ nâng đỡ dân Thiên Chúa mà Đức Giêsu quy tụ.


Giáo hội tông truyền bởi lẽ được củng cố nhờ các tông đồ. Tất cả các chi thể đều hiệp thông vào việc tông đồ, là ánh sáng và hy vọng cho mọi người, như men giữa lòng thế giới. Người tông đồ và người môn đệ có cùng một mục đích, cho dù tác vụ có khác nhau. Họ làm cho Nước Thiên Chúa được lan rộng khắp nơi qua muôn thế hệ.


Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con được thông truyền vào sứ vụ của các tông đồ xưa, đó là ra đi loan báo Tin mừng của Chúa cho mọi người, để họ tin vào chúa, nhờ đó Nước Chúa mới sớm hiển trị. amen