Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

LO SỢ


Nỗi Lo Sợ Không Tên




Chuyện kể rằng, một người nọ sau khi từ giã cõi đời và được về bên Thượng Đế, anh ta mạo muội xin phép Thượng Đế cho anh ta được sống lại một vài giai đoạn trong đời anh ta. Sau khi suy nghĩ và thấy anh này cũng có một đề nghị hơi lạ, Thượng Đế đã đồng ý. Anh ta xin tiếp, "Thưa Ngài, sau mỗi quãng đời, xin cho con được dừng lại và về gặp Ngài để hỏi một vài thắc mắc có được không?" Thượng Đế cũng tỏ vẻ vui lòng ưng thuận. Vậy là người này trở lại kiếp người.
 

Anh ta làm lại một cậu học trò với bao bận rộn với việc học hành, nhưng cũng không ít vui chơi hồn nhiên giải trí. Nhưng khi phải vượt qua những kỳ thi, thì cậu học trò lại tỏ ra lo sợ. Cậu ta lo sợ bị thi rớt, sợ bị điểm thấp, sợ bị chúng bạn chê cười,… Cậu ta xin dừng cuộc đời lại đó và đi hỏi Thượng Đế. "Thưa Ngài, tại sao con phải lo sợ những chuyện thi cử?" Thượng Đế trả lời: "Con lo sợ chúng vì con đã nhìn cuộc đời của con như thể chỉ có chuyện thi cử mà quên đi những chuyện khác xung quanh con."
 

Anh ta trở lại dương thế và tiếp tục làm người. Giai đoạn này, anh ta có người yêu, lập gia đình, có con và tưởng chừng như anh ta đã vượt qua những nỗi lo sợ của thời trẻ con. Thế nhưng, anh ta vẫn lo sợ. Anh sợ vợ anh phản bội, con anh không đủ sức khỏe, công việc làm ăn không ổn định. Anh dừng cuộc đời lại và đi hỏi thượng đế. "Thưa Ngài, dù biết rằng con đã không nhìn cuộc đời như trước đây nữa, nhưng sao con vẫn lo sợ?" Thượng Đế đáp: "Con lo sợ vì con muốn sở hữu chúng vĩnh viễn; con không muốn bị mất chúng. Con nên nhớ, điều gì con càng muốn nắm giữ, thì con càng lo sợ chúng bị mất đi."
 

Trở lại cuộc sống dương thế lần thứ ba, giờ đây ở tuổi cao niên, sau bao tháng ngày sợ hãi, lo lắng, ông già trông bình an và chấp nhận hơn. Ông không lo sợ bị mất vợ và lo lắng cho con cái như trước đây. Nhưng trong tâm thức ông, một nỗi lo âu, sợ hãi vẫn ám ảnh ông. Nỗi lo sợ của ông không còn là nỗi lo liên quan đến "cơm áo, gạo tiền" như trước đây, nhưng ông lại sợ bị lãng quên những công trạng của thời trai trẻ; ông lo những thành quả ông góp cho đời sẽ bị mất dấu tích. Kỳ lạ thay, ông lại lo không còn được cảm nếm những nỗi lo sợ của thời học trò, của thời thiếu niên, của người thanh niên mà ông đã trải qua. Ông quá tò mò nên quay về hỏi Thượng Đế: "Thưa Ngài, tại sao những điều lúc trước làm con lo sợ, thì bây giờ con lại sợ không còn được cảm nếm những nỗi sợ ấy nữa?" Thượng Đế đáp: "Con yêu! Chừng nào con còn sống trong quá khứ, muốn quay trở lại quá khứ; và chừng nào con còn lo nghĩ về tương lai, muốn làm chủ lấy tương lai, thì con còn sống trong sợ hãi. Cha không có quá khứ, Cha không có tương lai. Cha chỉ có hiện tại. Nơi nào không có hiện tại, nơi đó không có bình an."
 

Quý bạn thân mến, mẩu chuyện tưởng tượng trên cho ta thấy rằng, đời con người xem chừng như cứ bị bao trùm hết nỗi lo sợ này đến nỗi lo sợ khác: Nỗi lo sợ của

đứa trẻ mới bước vào đời, nỗi lo sợ của người thanh niên về tương lai, và nỗi lo sợ của vị cao niên về quá khứ của mình bị đánh mất. Vậy nỗi lo sợ ấy đến từ đâu, và lý do gì mà ta lo sợ?



Thưa bạn, bạn cũng như tôi đã trải nghiệm những lo sợ mà có lúc đã làm chúng ta mất ăn mất ngủ ở lứa tuổi học trò, ở tuổi xuân, ở những hoàn cảnh khắc nghiệt nhất (người thân ra đi, bị tù đày tra tấn,…). Xét cho cùng, cuối cùng nỗi lo sợ này cũng chỉ có thế thôi, có phải không? Thế thì những nỗi sợ hôm nay – giây phút này – ngay lúc này, cũng chỉ là một phần của kiếp làm người của chúng ta mà thôi. Hãy nhìn chúng như là một phần đời của chúng ta để giúp chúng ta nâng cao giá trị đời mình, chứ đừng để chúng trở thành nỗi ám ảnh bao trùm những vẻ đẹp của giây phút hiện tại.



Câu chuyện trên cũng dẫn chúng ta vào những nỗi lo sợ mà các môn đệ gặp trong bài Tin Mừng dưới đây.
 



Thứ Ba 30-6-2015

Tin Mừng (Mt 8,23-27)

23 Khi ấy, Đức Giê-su xuống thuyền, các môn đệ đi theo Người. 24 Bỗng nhiên biển động mạnh khiến sóng ập vào thuyền, nhưng Người vẫn ngủ. 25 Các ông lại gần đánh thức Người và nói : “Thưa Ngài, xin cứu chúng con, chúng con chết mất !” 26 Đức Giê-su nói : “Sao nhát thế, hỡi những người kém lòng tin !” Rồi Người chỗi dậy, ngăm đe gió và biển : biển liền lặng như tờ.

27 Người ta ngạc nhiên và nói : “Ông này là người thế nào mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh ?”


Trước cảnh bão táp dữ dội, sóng cuồn cuộn dâng, hẳn ai là người không sợ? Nhất là lúc đó, chúng ta lại là người đang ở tâm điểm của thiên tai!

Hôm nay, các môn đệ cũng trải qua cơn cuồng phong, biến động mạnh của biển, sóng nước ập vào thuyền, vì thế các ông lo sợ, hoảng loạn, các ông đã tìm hết cách để chống trả thiên tai và hy vọng con thuyền gặp được an toàn.

Hình ảnh con thuyền chuyên chở Đức Giêsu và các môn đệ hôm nay chính là hình ảnh của Giáo Hội và mỗi chúng ta trên hành trình dương thế. Có những lúc Giáo Hội gặp phải những khó khăn, thử thách, hay cuộc đời của chúng ta cũng lắm khi gặp phải sự bất an, thất bại, chán trường …

Những lúc như vậy, chúng ta cũng không tránh khỏi lo sợ, chán nản thậm chí đánh mất cả niềm tin. Nhưng Chúa vẫn ở bên và sẵn sàng đưa tay cứu giúp, điều quan trọng là chúng ta có biết cầu cứu Ngài ? Hay chỉ lo tìm cách đối phó. Nếu chúng ta tin tưởng phó thác ơi Chúa thì sẽ an tâm vượt qua.


Lạy Chúa Giêsu, bài Tin Mừng hôm nay nói lên nỗi lo sợ của các môn đệ khi gặp sóng dữ hoành hành mặc dù các ngài có Chúa ở cùng. Trong cuộc đời chúng con cũng bị những cơn sóng dữ là bệnh tật, nghèo túng nợ nần tấn công...Xin Chúa củng cố lòng tin còn yếu của chúng con, và ra tay cứu giúp những lúc chúng con gặp những hoạn nạn. Amen


Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

MỪNG KÍNH HAI THÁNH PHERO VÀ PHAOLO TÔNG ĐỒ





Thứ Hai 29-6-2015

Tin Mừng Mt 16, 13-19

Khi ấy, Chúa Giêsu đến địa hạt thành Cêsarêa Philipphê, và hỏi các môn đệ rằng: “Người ta bảo Con Người là ai?” Các ông thưa: “Người thì bảo là Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là Êlia, kẻ khác lại bảo là Giêrêmia hay một tiên tri nào đó”. Chúa Giêsu nói với các ông: “Phần các con, các con bảo Thầy là ai?” Simon Phêrô thưa rằng: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”.

Chúa Giêsu trả lời rằng: “Hỡi Simon con ông Giona, con có phúc, vì chẳng phải xác thịt hay máu huyết mạc khải cho con, nhưng là Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. Vậy Thầy bảo cho con biết: Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được. Thầy sẽ trao cho con chìa khoá nước trời. Sự gì con cầm buộc dưới đất, trên trời cũng cầm buộc; và sự gì con cởi mở dưới đất, trên trời cũng cởi mở”.


Suy niệm

Giáo hội mừng kính hai thánh Tông đồ cùng chung một ngày. Hai con ngưòi khác nhau từ cá tính đến thân thế nhưng cùng chung một ơn gọi từ Chúa Kitô, cùng chung một niềm tin vào Chúa Kitô, chung một sứ mạng Chúa Kitô trao phó và cuối đời cùng chịu tử đạo vì Chúa Kitô tại Rôma. Cùng chia sẻ một niềm tin, cùng thi hành một sứ mạng, Chúa Kitô đã đưa hai ngài đến một cùng đích, một vinh quang đội triều thiên khải hoàn. Hai con người khác biệt ấy lại có những điểm tương đồng lạ lùng. Chúa Kitô đã nối những điểm tương đồng ấy để tất cả được nên một ở trong Người. Thánh Phêrô, trước đây hèn nhát, sợ hãi, chối Chúa, về sau yêu Chúa nồng nàn thiết tha. Thánh Phaolô, trước kia ghét Chúa thậm tệ, sau này yêu Chúa trên hết mọi sự. Trước kia hai vị rất khác biệt, bây giờ cả hai nên một trong tình yêu Chúa.


 Mặc dù có nhiều khác biệt về thành phần bản thân, về ơn gọi theo Chúa về hướng truyền giáo, nhưng cả hai vị đã tạo nên sự hiệp nhất trong đa dạng. Cùng chịu tử đạo. Cùng trở thành nền móng xây tòa nhà Giáo hội. Cùng trở nên biểu tượng hiên ngang của niềm tin Công giáo. Hai Vì Sao Sáng được Giáo hội mừng chung vào một ngày lễ 29 tháng 6. Hai Tông Đồ cột trụ đã trở nên tượng đài của hiệp nhất trong Giáo hội.  

Đón nhận ánh sáng từ nơi Chúa Kitô, hoạt động truyền giáo theo sự dẫn dắt của Chúa Thánh Linh, hai Thánh Tông đồ trở nên nền tảng hiệp nhất. Hai ngài trở thành chói sáng như hai vì sao trong vòm trời Giáo Hội, đáng được các tín hữu chiêm ngắm noi theo. 


Lạy Chúa Giêsu, xin cho mọi KiTô hữu biết hiệp nhất với nhau như sự hiệp nhất của hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô, để chúng con xây dựng và bảo vệ hội thánh như  ý Chúa muốn. Amen


Chủ Nhật, 28 tháng 6, 2015

LÒNG TIN






CÂU CHUYỆN VỀ LÒNG TIN...!


Có một cậu bé nhỏ, được sinh ra trong một gia đình công giáo, từ nhỏ cậu là một cậu bé rất ngoan. Cậu biết đến chuỗi mân côi lúc còn đang nhỏ.
Nhưng vì cuộc sống nghèo khó nên đã rời xa quê hương lúc tuổi đời ăn chưa no lo chưa tới, chỉ mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, lúc đầu khi vào thành thị cậu còn biết đến chuỗi mân côi hằng ngày. Nhưng vì cuộc sống đô thị phức tạp nên dần cậu cũng lãng quên đi Chuỗi mân côi nhỏ bé!suốt ngày chỉ biết say sư a trong rượu chè, hay sa đọa trong những quán ba với mong muốn thỏa thích của mình, suốt mấy năm trời đằng đẵng không một lần nghỉ đến Cha Mẹ.


Cho đến một ngày: mọi chuyện rồi cũng thay đổi, năm đó cậu 19 tuổi một vụ tai nạn đã ập đến trong khi đang làm việc, một chiếc máy khổng lồ đã cuốn cái áo của cậu lôi hết toàn bộ con người cậu vào rồi cắt dần cho tới thịt. Giữa sự sống và cái chết cận kề cậu lại nhớ tới Mẹ. Cậu thốt lên "Lạy Mẹ Maria xin cứu lấy con". Bổng dưng như có ai đó xé chiếc áo từ sau lưng, cậu bước ra hai bàn tay đợ lấy toàn bộ nội tạng gồm có ruột gan và cả trái tim đang thóp thợ đi ra như chẵng có chuyện gì. Chẳng ai hiểu sức mạnh từ đâu mà giúp cậu bé kiên cường như vậy, rồi chúng tôi đưa cậu bé đi cấp cứu trên đường đi cậu hoàn toàn bình thường không xỉu cho tới lúc ca mộ được làm thụ tục xong cậu vẫn gượng dậy kí tờ cam kết đệ lên bàn mộ !


Khi ca mổ hoàn thành cậu bất xỉu hơn hai ngày liền. Khi tỉnh dậy có ai đó hỏi tới cậu đều bảo, chẳng biết tại sao lúc đó như có ai đó tiếp sức cho mình, một nguồn sức mạnh kì lạ, cậu còn nói lúc đó cậu phó thác xác hồn cho Mẹ, và từ đó cuộc đời của cậu thay đổi hoàn toàn "từ một người ăn rồi chỉ biết chè chén trỡ thành một cậu bé ăn rồi chỉ quay quận trong nhà. Từ một thanh niên hư hỏng suốt ngày quanh quận ở quán ba, thành một người suốt ngày nép mình trong không gian chật hẹp. lúc đó mỗi tối đến cậu thường ngồi một mình đọc kinh lần hạt trong suốt thời gian dưỡng thương. Sau thời gian đó cậu đã thay đổi hoàn toà, có nhiều người hỏi cậu tại sao? Cậu chỉ cười và bảo "Đức Mẹ đã cứu cậu và rồi thay đổi con người cậu". Mang trên người vết thương hình chữ..S..một vết thương đẹp và ý nghĩa, nên nhiều người tò mò cứ hỏi ... Mỗi khi có ai đó hỏi về vết thương cậu lại kệ cho họ nghe và nói  "Đức Mẹ đã cứu cậu"! ( Sưu tầm ).

Câu chuyện trên đây kể về sự thoát chết của một cậu bé. Nhờ lòng tin khi trong cái chết cận kề cậu đã kêu cầu đến sự cứu giúp của Đức Mẹ, và cậu đã được cứu. Câu chuyện về lòng tin của cậu bé cũng giống lòng tin của người phụ nữ bị băng huyết và của ông trưởng hội đường Gia-ia trong Tin Mừng dưới đây. Tất cả nhờ lòng tin vào tình thương của Chúa mà được chữa lành.



Tin Mừng: Mc 5,21-43

21 Đức Giê-su xuống thuyền, lại trở sang bờ bên kia. Một đám rất đông tụ lại quanh Người. Lúc đó, Người đang ở trên bờ Biển Hồ. 22 Có một ông trưởng hội đường tên là Gia-ia đi tới. Vừa thấy Đức Giê-su, ông ta sụp xuống dưới chân Người, 23 và khẩn khoản nài xin: “Con bé nhà tôi gần chết rồi. Xin Ngài đến đặt tay lên cháu, để nó được cứu thoát và được sống.” 24 Người liền ra đi với ông. Một đám rất đông đi theo và chen lấn Người.

25 Có một bà kia bị băng huyết đã mười hai năm, 26 bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản, mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. 27 Được nghe đồn về Đức Giê-su, bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người, và sờ vào áo của Người. 28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được vào áo Người thôi, là sẽ được cứu.” 29 Tức khắc, máu cầm lại, và bà cảm thấy trong mình đã được khỏi bệnh. 30 Ngay lúc đó, Đức Giê-su thấy có một năng lực tự nơi mình phát ra, Người liền quay lại giữa đám đông mà hỏi: “Ai đã sờ vào áo tôi?” 31 Các môn đệ thưa: “Thầy coi, đám đông chen lấn Thầy như thế mà Thầy còn hỏi: “Ai đã sờ vào tôi?”” 32 Đức Giê-su ngó quanh để nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. 33 Bà này sợ phát run lên, vì biết cái gì đã xảy đến cho mình. Bà đến phủ phục trước mặt Người, và nói hết sự thật với Người. 34 Người nói với bà ta: “Này con, lòng tin của con đã cứu chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

35 Đức Giê-su còn đang nói, thì có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến bảo: “Con gái ông chết rồi, làm phiền Thầy chi nữa?” 36 Nhưng Đức Giê-su nghe được câu nói đó, liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông đừng sợ, chỉ cần tin thôi.” 37 Rồi Người không cho ai đi theo mình, trừ ông Phê-rô, ông Gia-cô-bê và em ông này là ông Gio-an. 38 Các ngài đến nhà ông trưởng hội đường. Đức Giê-su thấy người ta khóc lóc, kêu la ầm ĩ. 39 Người bước vào nhà và bảo họ: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” 40 Họ chế nhạo Người. Nhưng Người bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi với Người, vào nơi nó đang nằm. 41 Người cầm lấy tay nó và nói: “Ta-li-tha kum”, nghĩa là: “Này bé, Thầy truyền cho con: trỗi dậy đi!” 42 Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã mười hai tuổi. Và lập tức, người ta kinh ngạc sững sờ. 43 Đức Giê-su nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn.



Giữa đám đông chen lấn chung quanh Đức Giêsu, có những người đụng vào áo Ngài. Nhưng chỉ có một cái đụng cố ý, đụng lén như sợ bị bắt quả tang. Đó là cái đụng của một người phụ nữ, mười hai năm mắc bệnh băng huyết, mười hai năm tìm thầy chạy thuốc mà không khỏi, mười hai năm bị coi là ô nhơ: không được đụng đến người khác, không được tham dự nghi lễ ở Đền thờ.

Người phụ nữ đụng vào áo Đức Giêsu bằng tay và bằng lòng tin, một lòng tin đơn sơ mà mạnh mẽ. "Dầu tôi chỉ đụng vào áo Ngài, tôi sẽ được khỏi." Cái đụng của lòng tin đã cứu bà khỏi bệnh.

Trong đời sống Kitô hữu, chúng ta đã nhiều lần đụng vào Chúa. Đụng đến Lời Ngài, đụng đến Mình Máu Thánh Ngài. Đụng bằng tay, bằng miệng, bằng rung động của trái tim.

Có những lần đụng chạm hời hợt vì thói quen, không để lại một âm vang nào, không đem lại một biến đổi nào trong cuộc sống. Nhưng cũng có lần, như người phụ nữ, ta run rẩy đụng vào Ngài, dù biết mình ô nhơ tội lỗi. Hay nói đúng hơn, vì biết mình ô nhơ tội lỗi mà ta cả dám đụng vào Ngài. Đụng vào Đấng Thánh để được nên trong sạch.

Chúng ta cần đụng đến Đức Giêsu mỗi ngày và chúng ta cũng cần được Ngài đụng đến.


Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con có lòng tin mạnh mẽ như của cậu bé trong câu chuyện hay như của người phụ nữ bị băng huyết và của ông trưởng hội đường Gia-ia trong Tin Mừng, để khi gặp sự nguy khó chúng con biết kêu cầu Chúa thương cứu giúp. Amen




Thứ Hai, 22 tháng 6, 2015

ĐỪNG XÉT ĐOÁN






ĐỪNG XÉT ĐOÁN
Vừa nhận được điện thoại, bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng. Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay : “Tại sao giờ này ông mới đến?
Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”
Bác sĩ điềm tĩnh trả lời : “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.
Người cha giận dữ: “Tịnh tâm à? Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”
Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời: “Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa”. Nhưng bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.
“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong phòng mổ. Và ông rời khỏi phòng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng và rời khỏi bệnh viện.
Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay :
“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.
Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt, trong xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.
Đừng kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.
Jac. Thế Hanh, OP





Đọc câu chuyện trên, chúng ta rút ra được bài học, đó à chớ vội xét đoán người khác khi mà mình chưa biết rõ về họ. Đây cũng là ý của bài Tin Mừng hôm nay.

Thứ Hai 22-6-2015
Lời Chúa: Mt 7,1-5

1"Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, 2vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em. 3Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới?4 Sao anh lại nói với người anh em: "Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn", trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh?5 Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.
Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán (Mt 7,1)

Thích nói xấu và nghe nói xấu về người khác là thói quen cố hữu của nhiều người. Thực ra, biết phán đoán điều dở điều hay là điều nhất thiết phải có, nhưng có điều, phán đoán đó phải được thực hiện bởi một trái tim nhân hậu như Thánh Tâm Chúa Giê-su; và đó chính là điều Chúa muốn.

Chúa Giêsu phát họa một hình ảnh thật sinh động khi đưa ra bức tranh một người không tự lấy cái đà trong mắt mình mà lại hăng hái lấy cái rác trong mắt người anh em. Thật vậy, không ai đủ tư cách để xét đoán người khác vì ai cũng có lỗi, ai cũng cần đến sự tha thứ của Thiên Chúa. Muốn được như vậy, chúng ta phải khoan dung với anh em mình. Chúa không muốn chúng ta nhận định anh em mình bằng sự chủ quan, bởi nó rất dễ sai lầm. Ngài muốn chúng ta khiêm tốn, và giúp nhau thăng tiến.

Lạy Chúa Giêsu,xin cho chúng con tâm hồn quảng đại bao dung, để chúng con không xét đoán người khác, vì nơi mỗi người cũng có cái tốt không phải hoàn toàn xấu, nên cần được trân trọng. Amen