Tâm tình tạ ơn của người Samari phong hủi
Chúa
Nhật Tuần XXVIII Mùa Thường Niên - Năm C
Lời
Chúa:
Lc
17,11-19
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem,
Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Lúc
Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại
đằng xa 13 và kêu lớn tiếng: "Lạy Thầy Giê-su, xin dủ
lòng thương chúng tôi!" 14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ:
"Hãy đi trình diện với các tư tế." Đang khi đi thì họ được
sạch. 15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền
quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16 Anh ta
sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. 17 Đức
Giê-su mới nói: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín
người kia đâu? 18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên
Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?" 19 Rồi Người
nói với anh ta: "Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.
“Một người trong bọn thấy mình được khỏi, liền
quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa” (Lc 17,15)
Thi sĩ Lamatine
người Pháp có kể lại một giai thoại như sau: một hôm ông tình cờ đi qua một khu
rừng, ông nghe có một âm thanh kỳ lạ: cứ sau một tiếng búa đập vào đá lại vang
lên một tiếng cám ơn! Đến gần nơi phát ra âm thanh thi sĩ mới nhìn thấy một
người thợ đá đang miệt mài làm việc. Cứ mỗi lần gõ búa vào phiến đá, ông lại
thốt lên hai tiếng “cám ơn”.
Thi sĩ nấn ná
đến hỏi chuyện, người thợ đá mới giải thích: “Tôi tạ ơn Chúa! Ngạc nhiên về
lòng tin của một người mà cuộc sống hẳn phải lam lũ, lầm than hơn nhiều người,
thi sĩ bảo:
- Giả như bác
được giàu có thì tôi hiểu tại sao bác không ngừng thốt lên hai tiếng “cám ơn”.
Đàng này Thiên Chúa chỉ nghĩ đến bác có mỗi một lần duy nhất, đó là lúc Ngài
tạo nên bác. Sau đó Ngài ban cho bác có mỗi cái búa này để rồi không ngó ngàng
gì tới bác nữa, thế thì tại sao bác lại mỏi miệng cám ơn Ngài?
- Ông nghĩ rằng
Chúa chỉ nghĩ đến tôi có một lần thôi sao?
- Dĩ nhiên-
Lamactin bèn thách thức – Chúa chỉ nghĩ đến bác có một lần thôi!
Người thợ đá
nghèo, nhưng đầy lòng tin, náo nức thốt lên:
- Tôi nghĩ điều
đó không có gì đáng ngạc nhiên cả. Ông hãy nghĩ rằng Thiên Chúa đã đoái thương
nghĩ đến một người thợ đá thấp hèn như tôi, và chỉ một lần thôi, vậy không đủ
cho tôi cám ơn Ngài sao? Vậy, cám ơn Chúa, cám ơn Chúa!
Nói xong, người
thợ đá đã bỏ mặc cho thi sĩ đứng đó và tiếp tục điệp khúc quen thuộc của ông:
vừa đập đá vừa cám ơn Chúa!
Suy niệm lời Chúa
Từ khi sinh ra và đến lúc tuổi già, ai trong mỗi người chúng ta, ít nhiều đều đã phải mang ơn người
khác, và một trong những nguyên nhân quan trọng của tình yêu thương là lòng
biết ơn. Lòng biết ơn của con người trên cõi đời này trước hết là dành cho Thiên
Chúa hay cha mẹ. Tại sao vậy ? vì cứ nghĩ xem, mỗi người chúng ta sinh ra không
phải tự ý ta muốn, cũng không phải do cha mẹ muốn, mà đó là do ý Chúa muốn bởi
lòng yêu thương ta, và Ngài đã mượn cha mẹ chúng ta để sinh ra ta, và các ngài
đã có công nuôi dưỡng giáo dục ta. Như vậy vì muốn đền đáp lòng yêu thương của
Thiên Chúa và công ơn của cha mẹ hay của một ai đó đã giúp đỡ ta một việc gì,
đã phát sinh và đặt nền tảng trong mỗi
người chúng ta lòng biết ơn. Một người có thái độ vô ơn đối với Thiên Chúa và
cha mẹ, thì khó mà biết ơn thật sự đối với người khác.
Cứ lẽ thường khi làm ơn cho ai, giúp ai việc gì, mà về sau
người đó vô ơn, tự nhiên ta cảm thầy buồn và đau khổ. Khuynh hướng tự nhiên của
mọi người là mong muốn hoặc đòi hỏi người thụ ơn mình phải biết ơn. Do đó, lòng
biết ơn là một đức tính rất cần thiết trong giao tế xã hội. Trong đời sống tâm
linh, tinh thần hay tôn giáo, lòng biết ơn đối với Thiên Chúa cần phải được biểu lộ trong các kinh nguyện,
lễ nghi, trong tâm tình và cử chỉ của các tín hữu.
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, ta thấy 10 người phung hủi được Chúa Giêsu chữa lành,
nhưng Chúa không chữa ngay tại chỗ mà đã thử thách đức tin của các ông bằng
cách sai các ông đi trình lại với các tư tế Do thái vì chỉ có các tư tế mới có
quyền xoá án cho họ vì theo luật Do thái thì người mắc bịnh phung hủi là người
bị liệt vào hàng tội lỗi, và nhờ tin mà trên đường đi hỏ đã được lành bệnh.
Nhưng trong số họ chỉ có một người trở lại cám ơn Ngài. Và mỉa mai thay, người
biết ơn đó lại là một người Samari ngoại giáo! Điều này làm ta phải tự hỏi:
người Kitô hữu có nhiều tâm tình biết ơn hơn các tín đồ tôn giáo khác không?
Nếu ta không tốt bằng họ hoặc không hơn họ, thì việc ta nỗ lực truyền giáo cho
họ cần phải xem lại. Vậy chúng ta hãy có
tâm tình biết ơn như người thợ đập đá trong câu chuyện trên.Và thái độ biết
ơn tốt nhất chúng ta có thể dâng lên
Chúa là cố gắng sống xứng đáng với tình thương và lòng nhân từ của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, ngày nay
trong Giáo Hội không thiếu những người tín hữu vẫn tỏ ra không biết ơn Chúa đã
hy sinh thân mình đến chết để cứu độ nhân loại trong đó có cả họ, họ vẫn lo
chạy theo cuộc sống vật chất mà quyên đến tạ ơn Chúa trong giờ kinh nguyện đặc
biệt trong bí tích thánh thể. Xin Chúa ban cho họ lòng yêu mến và biết ơn Chúa.
Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét