Một trong những cuốn phim do diễn viên tài ba về kịch câm,
Marxel Marxor thủ diễn có kể câu chuyện như sau:
Một thanh niên đang lim dim đôi mắt tận hưởng những giây
phút tắm nắng tuyệt vời trong một ngày đẹp trời. Nhưng rồi bỗng nhiên niềm vui
của anh bị gián đoạn do tiếng ồn ào của đám trẻ, tiếng chó, tiếng người qua lại
và cả tiếng chim hót. Mọi tiếng động đều có nguyên do và niềm vui riêng của nó.
Tuy nhiên, đối với chàng thanh niên, tất cả đã trở thành cực hình.
Ðể chống lại sự phiền muộn ấy, anh ta xây quanh mình một
bức tường ngăn cách âm thanh. Mỗi tiếng động vụt tới là mỗi lần anh gắng sức
xây, cứ thế mà bức tường lớn dần, cao dần cho đến khi ngưng tất cả mọi tiếng
động thì bức tường ấy che mất ánh nắng mặt trời tuyệt vời kia. Bức tường thành
một chiếc mồ giam chặt, nhốt kín anh vào trong đó.
Dân tộc Do thái cũng đã được tắm gội ánh sáng. Ðó là niềm
tin được trao từ tổ phụ Abraham. Tuy nhiên, vì tự mãn và ích kỷ, họ đã hành
động chẳng khác gì chàng thanh niên trên. Không chịu mở lòng đón nhận, khiến
niềm tin của họ trở thành khô cằn mất sức sống, xây lên bức tường để bảo vệ
mình, hóa ra tự hại lấy mình. Chúa Giêsu đã chỉ trích thái độ này qua bài Tin
Mừng của thánh Luca (Lc 4,24-30) dưới đây.
Thứ Hai 29-2-2016
Tin Mừng Lc 4, 24-30
"Như Elia và Elisêô, Chúa Giêsu không phải chỉ được sai đến
người Do-thái mà thôi đâu".
(Khi Chúa Giêsu đến thành Nadarét, Ngài nói với dân chúng tụ họp
trong hội đường rằng): "Quả thật, Ta bảo các ngươi, chẳng có một tiên tri
nào được tiếp đón tử tế ở quê hương mình. Ta bảo các ngươi, chắc hẳn trong thời
Elia có nhiều bà goá ở Israel, khi trời hạn hán và một nạn đói lớn hoành hành
khắp nước suốt ba năm sáu tháng, nhưng Elia không được sai đến với một người
nào trong bọn họ, mà chỉ được sai đến với một bà goá ở Sarépta xứ Siđôn thôi.
Cũng có nhiều người phong cùi trong Israel thời tiên tri Elisêô, nhưng không một
người nào trong bọn họ được chữa lành, mà chỉ có Naaman, người
Syria".
Vừa nghe đến đó, mọi người trong hội đường đều đầy phẫn nộ. Họ đứng
dậy, đẩy Người ra khỏi thành và dẫn Người đến một triền đồi, nơi họ xây thành,
để xô Người xuống vực. Nhưng Người tiến qua giữa họ mà đi.
Suy niệm
Người Do thái trong hội đường Nazareth đã tìm cách hãm hại
Chúa Giêsu khi Ngài lên tiếng chê trách niềm tin của họ. Có lẽ ai trong chúng
ta cũng bất bình về việc làm của những người này. Nhưng kỳ thực trong cuộc
sống, lắm lúc chúng ta đã sao chép lại nguyên bản việc làm ấy: tự hào là người
Kitô hữu, là người nắm giữ niềm tin, nhưng rồi với một mớ lễ nghi hình thức,
niềm tin trong chúng ta chỉ là ngọn đèn leo lét chực tắt trước gió. Chỉ là thân
cây mất hết nhựa sống chờ ngày gẫy đổ. Ðây là một thứ niềm tin mà Ðức cố Hồng Y
Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" đã
nhắc nhở:
"Nhiều người
nói: "Tôi có đức tin, tôi còn đức tin". Có lẽ đức tin là đức tin của
giấy khai sinh, không phải là đức tin của đời sống. Con đừng bao giờ mãn nguyện
với một đức tin hình thức và lý thuyết. Nhưng con phải sống một đức tin chân
thật và trung thành. Tự mãn với chính mình mà không chịu mở lòng đón nhận,
khiến người Do thái đã mất Chúa Giêsu, nền tảng của niềm tin, Ðấng mà họ đang
ngóng chờ".
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con sống đạo không vụ hình thức, nhưng biết thực hành bằng đức
tin của mình. Amen